Khi chúng ta không muốn nhìn nhận sự thật, chúng ta sẽ nói dối chính mình. Trong cuộc gặp riêng với một nhân viên, hãy để người đó biết rằng bạn đang tìm kẻ nào liên quan đến tình trạng ăn cắp nội bộ trong toàn công ty. Nếu bạn muốn theo hướng tích cực, hãy thử làm ngược lại.
Dù bằng cách nào thì bạn cũng không thể phát hiện được sự dối trá. Lợi ích có thể tạo ra một lối thoát dễ dàng. Nếu người đó thừa nhận lời nói của bạn nhằm củng cố cho câu chuyện của mình, rằng anh ta vừa đến châu Phi, thì bạn biết ngay rằng anh ta đang nói dối.
Nếu người đó vô tội thì họ sẽ vô tư trả lời những câu hỏi nghi ngờ của bạn và không quan tâm đến sự việc đang diễn ra. Khi nói dối, hoặc trong cuộc trò chuyện có yếu tố dối trá, kẻ nói dối sẽ hiếm khi đụng chạm vào người khác. Người đó hơi xoay người hoặc hoàn toàn tránh xa hoặc đứng né hẳn đi.
Kịch bản B: Sếp của bạn chần chừ không muốn nói cho bạn biết lý do chính xác tại sao bạn lỡ mất cơ hội thăng tiến. ” Câu trả lời này có thể cản trở một cuộc đối thoại và khiến bạn phải tìm kiếm các câu hỏi. Nó làm cho họ cảm thấy không thoải mái.
Suy nghĩ này chỉ là suy nghĩ sơ cấp – vốn tích cực. Hãy xem xét ví dụ này. Đặt nền móng bằng cách bắt đầu với bước một.
Trên hết, hãy nhớ rằng kẻ có lỗi thường muốn đưa ra câu trả lời thật nhanh. Trong cơn bực tức, bà mẹ đã gắn việc thú nhận sự thật với hình phạt. Bạn có nghĩ rằng điều đó buồn cười nếu người khác đang cười không? Chắc chắn rồi.
Xin lỗi, anh nói gì? Khi căng thẳng, chúng ta thường giảm khả năng tập trung vào một vấn đề gì đó. Các manh mối có thể được sử dụng độc lập hoặc kết hợp với nhau. Tình huống này tương tự như khi ai đó bối rối với một câu đùa nhưng lại giả vờ rằng mình nghĩ câu đùa đó thật buồn cười.
Câu hỏi mẫu 1: “Eileen, tớ tìm kiếm cậu vì một lý do duy nhất. Nếu người đó thừa nhận lời nói của bạn nhằm củng cố cho câu chuyện của mình, rằng anh ta vừa đến châu Phi, thì bạn biết ngay rằng anh ta đang nói dối. Nhưng chớ cam kết bất kỳ hành động nào.
Bạn không thể chỉ nói cho một người biết những gì anh ta sẽ có được nếu trung thực, hoặc sẽ mất nếu tiếp tục nói dối; bạn phải làm cho người đó thấy nó là thật -trên thực tế, phải thật đến mức người đó có thể cảm nhận, nếm, sờ, nhìn hoặc nghe thấy nó. Thật đúng như câu tục ngữ: “Người làm sao của chiêm bao làm vậy. Bạn cũng có thể quay lại với chiến lược khác.
Nếu người đó nói với tốc độ chậm và thư thái, bạn nên làm tương tự. Khi bạn phớt lờ một người, bạn thường không nhìn người đó. Người đó cũng không hẳn chạm vào ngực mình với một cử chỉ mở lòng bàn tay.