Cái nào không nhớ được thì cũng tốt. Cái nào không nhớ được thì cũng tốt. Tiếng máy của mình đã tắt.
Đành tự mỉm cười an ủi là có cơ hội tập nhớ lại đoạn phân tích mới tự thấy kha khá. Nếu không có một sự đổi mới quan niệm cũng như mức sống lớn lao trong xã hội. Bác gái nằm giường đối diện cũng dậy.
Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt. Còn chúng có ý nghĩa thì đã đến thời điểm được phổ biến. Không hy vọng một ngày họ tập hợp lại và ghép chung những ký ức.
Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Tiếng nhạc xập xình bên ngoài hắt vào không làm mất được cái hay của chim hót.
Bây giờ, cuộc sống không giản đơn như thế. Tôi luôn có ấn tượng về sự kém nhiệt tình của những cậu con nhà giàu với những đối tượng không đem lại lợi ích cho họ. Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ.
Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau. Một tài năng thiện bao giờ cũng có năng lực lớn hơn nhiều so với tài năng ác. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.
Tớ biết đây là một anh chàng biết điều (dù cuối trận, bực quá, anh chàng chửi bậy mấy câu) và vì thế anh ta biết tự góp nhặt những hình ảnh hợp lí. Khi người ta thử một đôi lần bước ra ngoài thế giới của mình để tiếp thu những thế giới khác và đem về những thành quả để tự bồi đắp. Để xem lực lượng công an nhân dân đối xử với quần chúng thế nào.
Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu. Nhưng mà này, ta đâu có cần danh tiếng. Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới.
Không phải không có lúc tôi giận bố nhưng khi trải qua những cơn đau tôi mới nghĩ chắc bố cũng có nhiều cơn đau như thế. Đó là một số dòng suy tưởng cách đây vài năm của tôi. Và cứ vài gia đình thì phòi ra một sinh thể lạc loài khi không chấp nhận cái đều đều ấy.
Đúng là chuyện thường. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới. Bạn được thêm một người đối xử dịu dàng.