Họ không có kinh nghiệm trong chuyện đó. Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau. Nên không ai có lỗi.
Nhưng giấc mơ không phải lúc nào cũng tử tế, ngây thơ. Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong. Thế có phải đỡ cho cả hai không.
Lát sau, bác bạn lên, mang theo chiếc đồng hồ báo thức còn kêu. Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi. Bạn không muốn cãi lại.
Mình đã đổ mồ hôi vì nó, nó cũng phát ốm vì phục vụ mình. Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Được một lúc thì có người kéo chăn khỏi người bạn.
Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ. Để không đóng lại cánh cửa tốn rất nhiều sức lực mới hé mở được cho ánh sáng lọt vào. Sở dĩ bạn biết giờ giấc khá chính xác là vì lúc trời hửng lên đã có cái đồng hồ để bàn, nằm ở giường là nhìn thấy.
Loài người chỉ là một món đồ chơi có thể bị nó vứt đi bất cứ lúc nào. Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Lúc này chỉ có bạn là người viết và bạn là độc giả.
Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Thi thoảng tham gia mấy câu kiểu mấy nhà chiến lược.
Và sốc trước một chuỗi ngày dối trá của đứa cháu? Bạn từng nghĩ đến chuyện này. Tôi, thằng em, ông cậu thường cười với nhau vì chuyện chạy đi chạy lại điện thoại inh ỏi. Chẳng gì thì thời trẻ bác đã từng hỏi cung bao tội phạm, thuần phục bao kẻ du đãng, tiếng thơm còn phảng phất đến giờ.
Rồi về tủ để đồ mặc đồ. Tôi ngộ nhận thì không nói làm gì. Nó có nhiều thiệt thòi hơn tôi là tâm hồn thiếu những kỷ niệm sâu sắc về tình yêu thương, không được ông bà chăm sóc nhiều như tôi.
Nhìn vào cái gương đối diện thấy cũng khá thú vị. Nhưng tớ không tin vào những kẻ than vãn và hay đòi hỏi thứ tự do mà bản thân không xứng với nó. Mà không tìm thấy trong ấy ít nhiều cay đắng.