Bạn lại muốn dựng một khung cảnh: Bà già nhăn nheo rách rưới yếu ớt dị tật hơn. Hắn có thể là một lãnh đạo khác; hay chỉ là một nhà thơ dám viết những điều quá đúng về bản chất của cuộc chiến tôi gây ra. Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời.
Đừng sa sầm mặt như thế. Sống phải khéo lắm, miễn là không làm gì sai. Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ.
1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến. Đi đâu cũng được, bạn biết sinh tồn, lỡ cơn bệnh giết bạn trong sự đơn độc cũng chẳng sao, bạn đã làm hết cách ít ra là cho đến lúc này. Thôi, tôi trôi qua em rồi.
Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Giữa đầm lầy thông tin.
Bạn có thể tìm hiểu và tư vấn cho bác nên bán hàng gì, giúp gia đình tìm một tráng thái cân bằng. Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có). Chỉ có 5 mẹ con nhà hổ Lâm Nhi còn uyển chuyển.
Nó lí giải cho cảm giác còn háo hức đi một chặng đường hơn chục cây số để chạy nhảy một chút, uống nước, thi thoảng ăn thịt chó, rồi về. Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Bố bao giờ cũng thế, trong những món vật chất, bố luôn chọn phần dở nhất.
Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Bù lại, ông sẽ làm nô lệ nghệ thuật cho họ vĩnh viễn? Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư.
Nhà văn ngồi lại một mình. em đi đâu hết một đời - mà không để lại một nhời cho ai - em đi trọn vẹn rộng dài - mà không thả lại một vài cơn thơ - em đi từ lúc bấy giờ - tôi không hiểu cứ đợi chờ em đi - em đi bởi cái lẽ gì - vì ai hay chỉ là vì đi thôi - dù sao em đã đi rồi - duy còn nỗi nhớ lặng ngồi trên mi Dù sao, đó cũng có khía cạnh của xu hướng phát triển không ngừng.
Chỉ là chuyện phiếm thôi. Tôi đang lưu thông với vận tốc bằng không. Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu.
Tôi mong nó đọc nhiều hơn nữa, khi đó nó sẽ có suy nghĩ khác về gia đình, không như cái cảm xúc của một đứa trẻ không được nhiều hồn nhiên (dù nó vẫn hay tồng ngồng thay quần áo sau khi tắm trong cái phòng đã chốt cửa có mặt tôi và ông cậu). Mình không thích từ vàng nghĩa vật chất. Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi.