Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau. Anh đang hạnh phúc. Tác phẩm Bật dậy nào.
Nhưng mà còn như thế, ngoài bóng đá. Là lạnh tanh suốt những miền oan trái và khóc khi lỡ để rơi một ánh nhìn. Xét cho cùng thì bác gái không phải một thiên tài về lãnh đạo.
Bảo keo xịt tóc miễn phí. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó.
Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông. Mình được khóc cho mình.
Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Chúng ta luôn bị lừa và phức tạp hóa vấn đề (như một sự vô lí một cách hợp lí của đời sống) bởi ngôn ngữ và những cái tên. Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên.
Là thích cái gì thì làm cái đấy. Nó chỉ có một con đường để giữ gìn những nét đẹp nguồn cội hiện sinh (luôn luôn biến chuyển) là giết những thứ mạo danh đạo đức giết nó. Chúng ta càng chứng tỏ sự ngu dốt của mình khi tự ái vì bị xúc phạm trí thông minh mà mình không có).
Để cháu tự sống và tất cả sẽ đều thoải mái. Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường. Và nếu quả thật nó dở, bạn sẽ biết tự dằn vặt khi nhận ra.
Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn. Bằng cách hy sinh cho nó và để nó tự nhận ra điều ấy. Và cô bạn ấy phá lên cười.
Chỉ là chuyện, chỉ là nhân vật, thật thì thật, không thật thì thôi, anh ạ. Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ. Vì gia đình? Có, tất nhiên là có.
Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Tôi lẳng lặng ra về. Không có chim non ở trong.