Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái. Đúng là xã hội này có những cái ai cũng giống ai nhưng đầy cái chả ai giống ai cả. Bác gái hỏi: Đau à con? Hơi thôi ạ.
Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân. Nước mắt ơi, mày có mất không? Khi mày mất đi, mày được những gì? Khi mày ngấm đất, muối và máu có ở lại và hơi ngọt thuần khiết có bay lên? Mày mới ứa từ trong tao ra, sao mày đã vội đi, vội đi nhanh thế? Trong Tuổi thơ dữ dội? Không hẳn.
Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Bố mẹ dắt bóng nhưng không lừa qua được tôi.
Cháu phải sống để tìm cho bà một thầy thuốc thật giỏi, một cô cháu dâu thật hiền. Không biết trận chung kết này, ở nhà có một vé, ai đi. Khi trí óc đầy nhóc ý nghĩ, bạn sẽ thấy máy đọc suy nghĩ hay máy phát hiện nói dối chỉ là một trò hề.
Chà, ông anh này cũng không đến nỗi phong kiến như vẻ lừ đừ của ông ta. Anh đã đến và hỏi: Em thử đoán xem anh sắp nói gì nào? Anh đã tính chuyện đó suốt mấy ngày. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén.
Sự lười biếng, dục vọng bừa bãi, sự e ngại trước cái mới? Khao khát qui về một mối, qui về một chân lí va chạm với khao khát mở rộng, phong phú, sáng tạo mãi mãi. Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động. Việc bạn định làm là trốn vào giấc ngủ và bắt chước triết lí của một nhân vật tinh nghịch trong truyện tranh: Con thú mau lành vết thương vì nó ăn nhiều và ngủ nhiều.
Hãy để bác nói, đôi khi nói là một cách giải toả tốt. Mà lại nghĩ về con người. Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào.
Cái cuối có phần họ nói đúng. Phù, còn bạn, bạn đang viết từ nãy đến giờ. Cảm nhận được khi nào cát sắp đầy khoang ác thì làm gì đó để xoay ngược lại.
Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được. Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Rằng suốt một thời gian qua, tôi đã lông bông, đã lãng phí đời mình, đã không biết nghĩ.
Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm. Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói. Rồi lúc đấy, hai chị em cùng ra trường, bác khao to.