Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo. Bác gọi điện giục xuống rồi đấy.
Và danh tiếng thì không có mới buồn cười. Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về. Hót nhiều cũng không hay lắm.
Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Thi thoảng lướt qua một đám đông, họ tưởng tôi đang reo hò, họ gào đuổi theo: Việt Nam vô địch! Việt Nam vô địch! Họ cứ hò reo thế và chắc họ chẳng bao giờ nghĩ đến bom nguyên tử hay những thứ ghê sợ hơn thế trong đầu mình. Cái ý nghĩa nó thật gần với sự vô nghĩa.
Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Tung hứng nhau bằng mấy món từ đã cũ. Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ.
Ông anh bảo chắc cháy được cả ngày. Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ. Những cái nền tảng đứng tấn cũng như chịu đựng, rèn luyện trước khi đến với những miếng võ nước chảy mây trôi.
Bao người làm được sao mi không làm được. Tôi lại viết để tìm sự ủng hộ của dư luận. Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ.
Cả món tinh thần cũng thế. Lần khác, chúng tôi lại vào nhà ông bà ngoại tôi ở Hà Đông. Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình.
Trái tim tôi nó chả sai bao giờ. Em biết tính cháu không thích đến ở nơi lạ. Đêm qua, bạn vừa viết 35 truyện (cực) ngắn mà bây giờ chưa muốn đọc lại xem hay dở thế nào.
Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Để đỡ tình cờ lặp lại. Đừng sa sầm mặt như thế.
Của một thân xác đặc. Cô nàng y tá nở một nụ cười đĩ thõa với gã tiền đầy sức mạnh và cơ bắp. Nhà văn nhắm mắt lại.