Mỗi đêm, ông nghiêm khắc soát lại những hành vi của ông. Trong những nămphấn đấu đau lòng ấy, không bao giờ mátôi ưu tư. Bệnh tiếp tục giảm, và đáng lẽ xuống hố từ lâu rồi chứ, tôi lại sung sướng, mạnh lên, mà áp lực của mạch máu cũng hạ xuống.
Và tôi đã chết điếng thật, nếu không có sẵm một phương pháp nhất định để giải quyết những nỗi khó khăn. Muốn trả lời câu đó, tôi phải tìm tòi sự kiện, tài liệu. Tôi lo lắng tới nỗi mất ngủ trong một thời gian dài.
Cũng là những tờ giao kèo đó mà ông đọc đi đọc lại tháng này qua tháng khác. vì theo luật trung bình, ít khi xảy ra tai hoạ cho những món đó lắm. Boynton, chủ phòng nhân viên của công ty dầu lửa Soncony.
000 sinh viên giải quyết vấn đề rắc rối; và ông nói với tôi: "Sự hỗn độn là nguyên nhân chính của sự lo lắng". Không phải tình thế, hoàn cảnh mà con gặp đã làm con đau; chính vì con nghĩ bậy về những tình thế, hoàn cảnh ấy mà hoá đau. loài rùa thì có tới 190!
Nhưng khi lại ở Lynn, bà mới tới khúc quẹo quyết định trong đời bà. Đây mới là đoạn lạ lùng của cây chuyện. Tôi biết cách giữ sức của bà Eleanor Rooselt khi bà có một chương trình hằng ngày nặng nhọc, suốt mười hai năm ở toà Bạch ốc.
Nằm trên giường và tin rằng sẽ chết trên đó, bà mở Thánh kinh ra, rồi như Chúa dun ruổi gặp đoạn Thánh Mathieu kể: "Họ chỉ cho người một bệnh nhân đau chứng tê liệt nằm trên chiếc chõng; và Giê Su nói với bệnh nhân" "Con, con can đảm lên con. Sau, ông Howell đề nghị với uỷ ban chỉ xem xét từng vần đề một, rồi quyết định ngay. Thiệt tình tôi muốn làm anh thợ giặt ở Alabana ôm cây đờn "banjo" mà khảy tưng tưng còn hơn làm chủ một công ty xe lửa hoặc một công ty thuốc hút để tới 45 tuổi, sức khỏe bị huỷ hoại đến nỗi tiều tuỵ thân hình.
Những nhà mô phạm cổ đều lắc đầu. Nhưng người ta có theo luật ấy không? Không. Bà đau tim thiệt không? Thiệt.
Hãy tỏ ra thành thật yêu quí người sống quanh ta. Người nào ích kỷ không nghĩ tới bạn bè, sẽ gặp những nỗi khó khăn nhất trong đời và làm hại xã hội nhiều nhất. Rồi tôi bắt chước những ngón hay nhất của họ và sẽ luyện cho tài tôi thành một kết hợp rực rỡ của hết thảy những tài ba đó.
Đó là ý riêng của tôi chăng?. Nếu Peary chịu làm một công chức nhỏ mọn trong phòng giấy của bộ Hải quân tại Washington, thì ông có bị chỉ trích tới như vậy không? Quan trọng gì mà khiến kẻ khác ghen ghét ông được. Bây giờ các tôi đều trưởng thành, và tôi đã có ba đứa cháu ngộ nghĩnh dễ thương.
Ông gặp tai nạn vào năm 24 tuổi. Con phải bỏ hết oán hận, hết ý nghĩ chua chát đối với bất cứ". Dù một người Mông Cổ ngu dại nhất chắc cũng không để có ý tưởng muốn đi ngược lại 180 triệu năm của thời gian để làm thay đổi những vết chân đó.