Anh em cũng có trẻ trong nhà. Disraeli, một trong những nhà cầm quyền quan trọng nhất bên Anh, thích tuyên bố cho mọi người hay rằng ông mang ơn bà vợ bé nhỏ của ông rất nhiều. Anh phải lên Nữu Ước, kiếm thầy học, luyện thêm nó đi.
Trong nghệ thuật dùng người, chưa có lời khuyên nào chí lý bằng lời đó, cho nên tôi muốn nhắc lại: "Bí quyết của thành công là biết tự đặt mình vào địa vị người và suy xét vừa theo lập trường của người, vừa theo lập trường của mình". Nhưng tôi biết rằng xa vọng của ông đã đưa ông tới sự dùng đủ mọi cách để cản trở Đại tướng Burnside; như vậy ông đã làm hại lớn cho nước chúng ta và cho một người bạn cầm quân đáng trọng và đáng khen của ông. Con chuột Mickey mà những ai ưa hoạt họa đều biết, đã nổi danh đến nỗi có tên trong tự điển mới, và một hãng chế tạo đồ chơi, khéo lợi dụng tên nó mà khỏi bị vỡ nợ.
Thân mẫu tôi không thích nó". 000 đồng thì nên lắm. Nhờ trí nhớ kinh dị đó mà Jim Farley đi cổ động đắc lực cho ông Franklin D.
Tôi không đả động gì tới tiền mướn nhà hết. Nhưng, cháu thử nghĩ giá làm như vầy, có phải khôn hơn không?. Còn theo bác sĩ Popenoe, một trong những nhà thông hiểu nhiều nhất về hôn nhân, thì những nguyên nhân chính của sự bất hòa đó, phần nhiều là: 1.
Cho nên ông để cho Tổng thống Wilson tưởng rằng chính Ngài đã có quyết định đó. Những tai họa đó có thiệt hay tưởng tượng cũng vậy, loài người bao giờ cũng thích được người khác thương tới mình: Vậy muốn cho người khác theo ý mình, ta nên: "Tỏ rằng ta có nhiều thiện cảm với những ý tưởng cùng ước vọng của họ". Sau khi chào hỏi cô tôi, ông hết sức chú ý tới tôi.
Ông Cohan công việc bề bộn là như vậy mà không ngày nào quên, sáng một lần, chiều một lần, gọi điện thoại hỏi thăm tin tức mẹ. Như vậy để làm cho sự học biến thành một trò chơi hứng thú. Nỗi lo ngại của tôi quả không sai: Trong cái vẻ của ông nghịch tôi, tôi còn thấy cái vẻ khoái chí, vì gặp được dịp chỉ trích tôi.
Nói chung thì loài người sống mà bỏ phí ít nhiều khả năng lắm. Anh đã nghiên cứu về trí nhớ. Và đàn bà không hiểu được tại sao đàn ông không đối đãi với mình một cách lịch sự, khôn khéo để được lợi cho họ.
Khi chúng tôi tới Paris, lúc ấy ông có mặt tại đó, ông tiếp đón chúng tôi và tự lái xe đưa chúng tôi đi coi châu thành nữa. Bài đó chẳng hay ho gì, cũng như phần nhiều những bài diễn văn soạn sẵn. Cửa he hé mở, để thò cái mũi của một bà già ra.
Ông hội trưởng nói: "Tôi sẽ nói thay ông". Một người đàn ông có thể sống suốt đời không cần nhớ những niên nguyệt nhật quan trọng, trừ bốn niên nguyệt nhật sau này: 1492, năm kiếm được châu Mỹ; 1776, năm Mỹ quốc tuyên bố độc lập; ngày sinh tháng đẻ của vợ và ngày tháng cưới. Tôi nhất định làm cho bà ấy đương thù ghét tôi, phải có thiện cảm với tôi.
Khi nào gặp Ngài Tổng thống, tôi sẽ chê Ngài chỗ đó". Không những hơn về vấn đề binh bị và hải quân - điều đó đã đành - mà hơn cả về khoa vật lý học nữa. Đọc thư bà ta, tôi tự nhủ: "Cảm tạ Trời Phật đã thương, không bắt tôi làm chồng con mụ này!".