Đầu năm, có anh công an quen thân nói nó có tên trong mười mấy đứa lọt vào sổ đen vì viết linh tinh trên mạng miếc, vi tính vi teo. Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn. Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy.
Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Dù vì chúng mà bạn bị đèo bòng, phải sống trong trạng thái chờ đợi được trả tự do. Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng.
Chẳng có gì đang ràng buộc ông cả. Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi. Ở trước cửa hiệu thuốc cạnh nhà, có một cây hoa sữa cưa nhánh gần gốc.
Hắn cũng thông minh đấy chứ. Ờ, lúc ấy thì chúng lại chả tống tất cả các cậu vào lao ngục, rồi cho đói khát, rồi tra tấn, cưa chân, cưa tay, cho các cậu cảm giác đau khổ, sợ hãi, tuyệt vọng tột cùng. Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ.
Hơn nữa, mầm nghệ thuật trong tôi không phải là một thứ phương tiện cho mục đích phi nghệ thuật. Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Rồi bạn lại bỏ tay ra, nó cũng chẳng thể làm bạn khó chịu.
Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình. Con nói chuyện với bác này. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi.
À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé. Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm. Không, cháu không phản đối, con không phản đối.
Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng. Mẹ chị cũng đã từng như vậy. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật.
Lúc tôi khóc, mẹ khóc. Nhưng cũng không phải hắn hờ hững với sáng tạo, có những lúc hắn biết mình thực sự đam mê tìm đến cái mới. Các cậu không cảm ơn, các cậu lại đấu tranh vì các cậu thích thế.
Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi. Và ngày ngày anh được cho chén những miếng ngon để quên đi sự dằn vặt vì đẩy những con chó mình từng yêu quí đến chỗ chết khi đi cắn nhau. Ở đây, bạn tự nhủ, bạn nằm một mình và than vãn chẳng để làm gì.