Rồi bạn lại bỏ tay ra, nó cũng chẳng thể làm bạn khó chịu. Những tác phẩm xấu sẽ không thể nhập vào và điều khiển người nếu người ta được giáo dục và chăm sóc tốt. Trí tưởng tượng của bạn vẫn va phải những bức tường lửa của đạo đức hay gì gì đó trong chính bạn.
Bà già vục đầu vào thùng rác. Sau đây là một số dữ kiện. Thoát khỏi trước khi họ chết.
Toàn là thứ đã trông thấy nhưng chưa đụng vào bao giờ. Khi đôi tay khô héo của nàng áp lên má ta, ta vẫn thấy sự dịu dàng và mềm mại. Tôi đã viết cái truyện Mất và tôi cũng tính hoài đến những chuyện như thế này, chẳng bất ngờ nếu xảy ra.
Vì chúng ta đều ngoáy mũi. Này thì… nhìn sân trường đầy sỏi đá xi măng-thấy lòng cũng cỗi cằn như thế… Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm.
Trước khi đến nhà ông ta, tôi miễn cưỡng. Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán. Và có lẽ cả hướng thiện.
Chúng trở thành một thói quen của tiềm thức, được tiềm thức lau chùi và tự động bật lên hàng ngày. Để râu toàn bọn chả ra gì. Dù không phải lúc nào cũng khổ đau.
Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu. Vài lần trước, bố đưa giúp tôi, chỉ thấy phản ứng làng nhàng. Rồi hình như cả tiếng chảo mỡ sôi dưới tầng hai.
Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút. Và họ nhìn bạn bắt vở: Không học được, mệt mỏi sao còn viết, còn đá bóng được. chờ chuông reo nơi lớp ôn thi đại học chật chội phải ngồi xổm chép những áng văn trong hai giờ đồng hồ đến hết giờ thứ nhất thì mông bắt đầu tê dại và cứ phải ngồi cắn răng ghi chép và khắc khoải đến hết giờ còn lại cứ như thế hàng tháng trời và chẳng ai biết từ khi ấy mông tôi bắt đầu dị ứng với giảng đường kể cả với đệm xe máy
Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm. Dù gì thì các vệ tinh của bác cũng khó biết hoặc biết cũng khó nói. Mai đi học về phải cạo râu.
Tôi biết là tôi rất khỏe. Và trong chính khoảng bị nghẹt thở đó, họ phải đặt nền móng cho thế hệ sau. Dùng cứt thì không hay lắm.