Nhìn xuyên vào nó, thôi miên vào nó, những con chữ tôi không hiểu. Số đông vẫn ngu dốt và hèn hạ. Thế mà vẫn hồn nhiên phó mặc đời mình cho những âm mưu.
Và đây là lần thứ hai tôi khóc. Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần. Định ngoáy mũi phát để kết thúc truyện.
Hầu hết là những người sống có trước có sau. Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống. Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại.
Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết. Phim chưa hết thì vợ gã đón con về. Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra.
Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn.
Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Chúng sẽ choáng khi bạn bảo tôi là tôi hay bảo tôi không là tôi; bảo tôi ngu hay bảo tôi không ngu; bảo tôi nói thật hay bảo tôi nói dối… thì đều chỉ nhận được một kết quả: NÓI DỐI. Và bạn cần nghỉ nếu không muốn chết sớm.
Cái chỉ huy được họ chỉ là quyền lực cao hơn. Nhưng còn cái đèn rọi treo trên tường mẹ không biết công tắc ở đâu. Tôi phá dần sự phá phách trong tôi.
Tô mỳ của bạn cũng đang nghi ngút hơi. Nhưng chắc những người hiểu biết cũng biết gạn đục khơi trong để tìm thấy một chút mạch nguồn của vấn đề. Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn.
Hót nhiều cũng không hay lắm. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được. Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc.
Nhưng như thế chưa đủ. Nhà văn quì bên giường vợ. Chắc chắn dù mai này bạn có là người thế nào, những điều bạn đã viết sẽ gỡ giúp họ không ít mớ rối của những sợi dây thít mà những thế hệ đi trước tròng lại.