Và bây giờ anh ta là người bán hàng quan trọng nhất trong công ty Bạch Xa ở Nữu ước. Bạn hoài nghi ư? Càng tốt! Tôi yêu những người hoài nghi. Trong cuốn "Ký ức về đời tư của Nã Phá Luân", ông viết: "Tuy tôi chơi bi da rất giỏi nhưng tôi cũng cố ý nhường cho Hoàng hậu thắng tôi, mà được vậy, Hoàng hậu rất vui lòng".
Chỉ cần có trí nhớ và biết suy xét. Tôi chắc chắn vậy, không ngờ vực gì nữa. Thứ nhì: ông thành thật chú ý tới khán giả.
Đó không phải là cách gây được tình tri kỷ. Một hôm, tới một sở thông tin, tôi hỏi một thầy ký chuyên môn tiếp khách, chỉ cho tôi phòng làm việc của bạn tôi, ông Henri Souvaine. Có biết nguyên do đó, bạn cũng chẳng cần nhắc tới làm chi.
Lại không làm thương tổn lòng tự ái của người ta, cho người ta nhận thấy sự quan trọng của người ta và như vậy người ta sẽ vui lòng cộng tác với mình, không phản đối mình. Bây giờ ta hãy tự hỏi: Những cơn thịnh nộ đó, những lời đay nghiến đó, cái lối bù lu bù loa đó có cải thiện ông Lincoln chút nào không? Một ngàn lần không. Và bây giờ, tôi xin kể ba thí dụ mà sự áp dụng những phương pháp trên kia đã mang lại những kết quả rất khả quan.
Chỉ có thể nói khào khào, nho nhỏ, không ai nghe rõ được cả. trở nên triệu phú đều nhờ thị dục đó cả. Trong một bữa tiệc, ông khách ngồi bên tay mặt tôi quả quyết rằng câu "Có một vị thần nắm vận mạng của ta, ta cưỡng lại không được" là ở trong Thánh kinh.
Cái mau quên của loài người thiệt lạ lùng, đáng làm cho ta ngạc nhiên. Những giờ sống bên cạnh bà vợ đứng tuổi đó là những giờ êm đềm nhất trong đời ông. Nhà Ngân hàng không chịu cho tôi cố nhà của tôi thêm một hạn nữa.
", "Hiểu rõ lòng người như các ngài, chắc các ngài sẽ dễ dàng thấy ý nghĩa của những hành vi đó. Phải làm cho sự thực linh động, có thú vị, và kích thích người ta nữa mới được. Năm 1922, ở Californie có một thanh niên nghèo khổ, sống với vợ.
Horace Greely, một nhà xuất bản có danh trong thời Nam Bắc chiến tranh, phản kháng kịch liệt chính sách của Lincoln. Như vậy chẳng hơn ư? Lòng tin của chị mạnh tới nỗi không ai nỡ chế giễu chị, mà từ hôm đó, còn hơi nể chị nữa.
là người được giao trách nhiệm đảm đương công việc đó bị những nhà thay mặt đủ các hiệu máy lại quấy rầy. Cậu lại viết thư hỏi đại tướng Grant xin cho biết những chi tiết trong một trận mà đại tướng cầm quân. Cậu thôi học từ hồi mười ba tuổi, phải làm công cho một công ty nọ.
Đó là quy tắc của mọi sự trọng tài: giữ thể diện cho người ta. Sau khi nghiên cứu nó kỹ rồi, mỗi tháng nên để ra vài giờ ôn lại. Không phải dễ, vì mình không quen người ta.