Kiểu chơi chữ ai chả biết này đôi lúc tự nhiên đến thì dùng thôi, chưa bao giờ thử bẻ đôi từ nhân loại, bẻ ra thấy cũng hay. Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo. Chuyện học hành vừa qua là do con sức khỏe yếu, với lại ham chơi vi tính.
Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình. Bạn vẫn nhớ khung cảnh đó.
Chính trị là một cuộc chiến. Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu. Nên bạn đừng ban phát lòng xót thương bừa bãi.
Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác. Ngôn từ không có gì mới. Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác.
Hiểu biết này đến hết sức đơn giản. Mình chẳng bao giờ phải tính toán với mình. Lúc đó, tôi trống rỗng.
Ta ngại nói sự thật với ai nhìn ta ngờ vực. Thôi, bác đừng xuống. Tay tiếp tục thả giấy vào.
Tôi từng tự hỏi sao công bố cả năm trời mà chúng không đem lại cho tôi một xu nhuận bút, một sự khuyến khích từ những người có chức năng hay một lời mời cộng tác. Phần còn lại của cái đèn là tính từ hông xuống có thể gọi là chân. Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít.
Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về. Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau. Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn.
Không gì tự nhiên mất đi. Cố tiếp thu để làm tốt hơn. Bảo: Chị xem, có thế mà không viết được thì còn thi thố gì.
Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt.