Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Một cái Dream khoảng mười bảy triệu. Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng.
Cái nồi inox đen sì. Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được. Những người như các chú không nhiều nhưng lại hay gây ám ảnh.
Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh. Biết nhau lâu mà ít nói chuyện, để xem còn chuyện gì để nói đây? Và những khuôn mặt mới như rất thân quen, như gặp ở đâu đó rất lâu rồi.
Bác thích gánh nặng của sự hy sinh này chứ? Không, tất nhiên là không rồi, có ai thích mệt đâu. Những thứ đáng ghét nhất. Còn ban đêm thì có chiếc đồng hồ quả lắc trên gác.
Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Ra trường bác khao to. Nơi ấy có bác trai, bác gái và bố mẹ tôi.
Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo. Hư vô và dục vọng, em giết một cái thì cái còn lại sẽ tự tử theo. Chỉ thi thoảng lóe lên thôi.
Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Rồi hắn biến đi đâu đó. Mẹ: Mẹ gọi điện sang nhà bạn con, nó cũng không biết con đi đâu.
Có điều, bạn đã ngồi im rất lâu trong những năm cấp ba và đại học. Thất vọng, tụt giá rồi. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận.
Bố xuống đường đi bộ về trước. Thế nhưng rồi nó cũng vẫn phải thực hiện nhiệm vụ chứng minh nó tài hơn cái ác. Không để lãng phí, lãng quên khi chưa từng nhớ những đỉnh cao đã có.
Có thể thanh minh rằng mình không chạy thì kẻ khác cũng chạy? Không đúng. Điều khiển trẻ em bằng các trò chơi, công cụ hiện đại. Nếu họ chưa đạt đến tầm cao, chả nhẽ cứ bỏ mặc họ mà đi một mình.