Đại đa số chúng ta khi oe oe khóc chào đời thì đều có mức khởi điểm như nhau. Và dùng hay không dùng là quyền của bạn. Vì dường như cô ấy chỉ thích hỏi, hỏi và hỏi.
Anh chàng cứ hết vâng, không, rồi lại tôi không biết. Hài hước là một yếu tố luôn được hoan nghênh, trừ những trường hợp đặc biệt như thông báo chiến tranh hay một căn bệnh hiểm nghèo nào đó. Một bộ vest lịch lãm, một mái tóc gọn gàng, một vẻ mặt tươi tỉnh… Tất cả đều được phản ánh trung thực trên màn hình vì ống kính quay phim thì không biết nói dối.
Ví dụ khi bạn nói chuyện với người tu hành thì đừng giả định những việc trần tục quá. Và có những lúc chỉ cần im lặng người ta cũng hiểu ý của bạn rồi. Đó là tiếng đầu tiên và cũng là tiếng cuối cùng mà tôi nói.
Câu nói này đáng nhớ đây! Nhất là khi bạn đang nói chuyện với các đồng nghiệp, hay là người dẫn chương trình như tôi. Đặc biệt đối với những người bản tính rụt rè hay không thích nói nhiều. Đừng quên ghi âm giọng nói của chính mình.
Vì thế tôi buột miệng hỏi rằng ông sẽ xử trí như thế nào nếu như cô con gái rượu của ông nói rằng cô ấy sắp phải đi phá thai? Quayle trả lời ông sẽ chấp nhận bất cứ quyết định nào của con gái. Vừa bước xuống xe tôi đã thấy tấm băng rôn khổng lồ ngay trước cửa: Thang máy lại ngừng hoạt động, nên không thể nhờ sự trợ giúp của những người bên dưới.
Bắt đầu từ những chuyện thường nhật trong cuộc sống chứ đừng đụng đến đề tài quá hóc búa. Không nên nói quá dài dòng khi những người khác đều muốn đi thẳng vào vấn đề. Nếu không thì xem như bạn bị lạc quẻ.
Mọi người đều thích thú khi nói chuyện với Bob, và ngay cả những đối thủ của Bob cũng rất tôn trọng ông. Chẳng hạn như việc tặng quà. Những lời đầu tiên này đã làm vài người tủm tỉm.
Al Pacino cũng là một nhân vật có óc khôi hài hết sức tự nhiên. Harvey Mackay, chủ tịch và quản lý chính của tập đoàn Mackay Envelope Corporation (Mineapolis), là vị khách mời đặc biệt trong các chương trình của tôi trên cả radio lẫn truyền hình. Thị trưởng thành phố New York Mario Cuomo là một người giao tế giỏi.
Các bạn ạ, không biết có phải vì quá ấn tượng trước phản ứng của Marshall hay không mà tôi như được truyền sinh lực, không còn thấy căng thẳng nữa. Khi ấy tôi đã rời khỏi Brooklyn và ở nhờ nhà một người chú, chú Jack. Nếu bạn là người được chọn làm đại diện để phát biểu ở tang lễ thì những điều cơ bản cũng như tôi vừa trình bày.
Câu chuyện ấy giờ đây đã trở thành kỷ niệm. Trong một cuộc trò chuyện nào cũng vậy, nếu bạn lắng nghe người khác nói thì họ cũng sẽ lắng nghe bạn. George trả lời: Mỗi ngày tôi hút 10 điếu xì-gà, uống hai ly rượu mỗi trưa và thêm hai ly nữa vào buổi tối.