Sợ không trả được? Không phải. Chả có gì để nhớ ngoài vài khuôn mặt thân quen và những kỷ niệm chung. Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa.
Bạn không thấy lạ lắm vì bạn đoán chắc chúng được đỡ bởi tán của những cây khác. Theo cách mà bạn lựa chọn. Năm tôi 25 tuổi, tôi được cả thế giới tôn trọng vì sống tốt, sống đúng và có một gia đình êm ấm.
Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn. Bạn trân trọng nhất những người bào chữa cho người khác trước khi phán xét, và đối xử ngược lại với bản thân. Thật ra sự thể có cái gì đâu, mọi người lo quá làm khổ nhau.
Nhưng hiềm là dồn nén, kiềm chế cảm xúc thì phải giải tỏa để cân bằng. Đấy là tại ở trong môi trường luẩn quẩn. Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có.
Như một người đồng sở hữu biết điều. Hình như có người yêu rồi nhưng mọi người cứ đùa đùa gán ghép. Quả vậy, có một lần chúng tôi tưởng ông cụ đã về trời rồi.
Nhà văn nhìn thấy trong mắt nàng một vẻ chăm chú tinh nghịch. Ừ, tớ cũng nghĩ thế, nhưng chỉ cốc đầu thôi. Thưa các chú, đó không phải chuyện tôi bận tâm.
Đơn giản vì lúc đó cảm giác tự do, sổ lồng đang tràn ngập. Trận trước thắng, thành phố Hồ Chí Minh có đến trên dưới 500 ca tai nạn giao thông, gấp năm lần bình thường, mấy người chết. Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội.
Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt. Lát sau, tôi rủ ông anh ra. Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.
Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được. Cũng có thể là khuôn mặt cũ.
Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Nước mắt ơi! Hóa ra mày chẳng cạn bao giờ. Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa.