Rockefeller, con người kỳ khôi này đã nêu ra hai kỷ lục bất thường: ông đã gây được một gia tài khổng lồ, vô tiền khoáng hậu trong lịch sử Hoa kỳ và điều đáng chú ý là ông sống 98 tuổi. Bà té, đầu gối chảy máu và sái cổ tay. Chính cuốn Cô đơn của ông đã kể rõ 5 tháng sống trong cảnh đêm tối, làm cho ta phát nản phát điên đó.
Sau lấy mủ ni che tai mà đi theo con đường đã vạch sẳn, mặc những lời thị phi của người đời". Tôi biết nếu không làm gì thì sẽ điên mất. Viên giám đốc lớp học khuyên bà tưởng tượng chuyện đời của người đầu tiên bà gặp khi ra về.
Mười năm trước, ông Englert lên sởi và khi bệnh này khỏi thì biến chứng thận viêm (sưng thận) chữa đủ các thầy, cả những "lang băm" nữa, mà không hết. Tôi cảm thấy không khí dồn vào phổi tôi. "Đừng lo tới ngày mai vì ngày mai ta phải lo tới công việc của ngày mai.
Bạn nên nhớ rằng nhờ ai chỉ bảo tức là gián tiếp khen họ: Họ có thể phồng mũi được đó. Nhất là ông lại có thì giờ suy tưởng. Tôi ngồi phịch xuống chiếc ghế, nói: "Thượng Đế muốn sao con xin nghe vậy" mà hai hàng lệ ròng ròng trên má.
Đời sống đầy đủ hơn, vui vẻ hơn nhiều. Từ lúc đó tôi không cất chân được nữa. Ngày nay, bà tự tin, vui vẻ và khoẻ mạnh lắm.
Vì thế tôi ngại không muốn gặp mặt anh em, nhưng lạ lùng thay, họ chẳng những không phiền hà gì tôi hết, lại còn như mắc một thứ bệnh lạc quan bất trị nữa, vẫn tiếp tục xuất vốn cho tôi. Phương pháp tự xét mình, tiếp tục năm này qua năm khác, đã giúp ích cho tôi nhiều hơn hết thảy mọi việc. Tên coi ngục đi kèm tội nhân thì hồi hộp, lo lắng.
Làm sao diệt nỗi buồn chán làm ta mệt nhọc, ưu tư và uất hận Mãi sau cùng tôi mới thấy lời Santayana là minh triết: "Người đời sinh ra không phải hiểu đời sống, mà để sống". Bạn và tôi, chúng ta cũng phải có một sổ tay để ghi số xuất nhập cho tới hết đời ư? Không, không cần.
Bộ thần kinh của ông xúc động mạnh quá, lòng tin tưởng tiêu tan. Ngay đến nay, tôi vẫn sung sướng đã được nằm tĩnh dưỡng trong một năm,vì đó thực sự là một năm hạnh phúc và hết sức hữu ích. Hai mươi năm trước, tôi đóng cửa phòng luật của tôi để làm đại lý cho một công ty bán sách luật.
Thì ra đã quên tắt máy thâu thanh ở bếp. Nghe tôi hỏi có bao giờ lo lắng không, ông đáp: "Không, tôi tin Thượng đế điều khiển mọi việc mà Ngài không cần tôi tính toán giùm Ngài. Vậy anh còn lo nỗi gì?
Đem công những lúc nó nghĩ trong một ngày, người ta sẽ được một số giờ là mười lăm". Rồi khi đọc cuốn Quẳng gánh lo đi, tôi thấy hết ưu tư, nhẹ hẳn người. Hồi xưa, tôi đã bán sách cho các trường tỉnh và trường làng để kiếm ăn.