Y sĩ nói bà sẽ chết, và nếu trời có thương cho sống sót thì cũng thành tật, không đi được nữa. Sự ấy đúng trong vài trường hợp, nhưng lại rất thiếu thốn. "Ít lâu sau khi sung vào đội canh phòng bờ biển, tôi bị đưa tới một nơi nguy hiểm nhất trên bờ Đại Tây dương.
Ông Jonathan Swift, tác giả cuốn Gulliver phiêu lưu ký, là một người theo chủ nghĩa bị quan cực đoan chưa từng thấy trong lịch sử văn chương Anh Cát Lợi. "Theo luật trung bình nỗi lo lắng đó sẽ không xảy ra đâu". Sự lo lắng về mất ngủ làm hại bạn nhiều hơn là chứng mất ngủ.
Chính những thượng cấp của ông sống sung sướng ở Washington lại phát điên, vì Peary đã nỗi danh vang lừng trong nước. Nhưng anh ta nói: "Trời cao đất dầy!! Hết thẩy khách ăn đều phàn nàn về món ăn dở, sự hầu bàn chậm chạp, trời nóng, giá cao. Tôi đòi thịt bò chiên đàng hoàng, ông ạ.
Như trường hợp của William H. Nhưng thiệt ra làm thế, ta chẳng giúp cho tinh thần chút nào ráo". "Trong lòng ta suy nghĩ làm sao thì ta như vậy".
Hễ buồn ngủ thì tự nhiên phải ngủ, có nghị lực mạnh tới đâu cũng không chống lại được. Và "mới đây", cách nay khoảng hai tháng, tôi thấy trên một tờ nhật báo nọ, vị bác sĩ phụ trách chuyên mục tư vấn sức khỏe khuyên độc giả "bệnh nhân" rằng, ngoài thuốc men và nghỉ ngơi tịnh dưỡng, nên đọc tìm cuốn Quẳng gánh lo đi và vui sống. Bạn đọc kinh của thánh Luc sẽ thấy điều ấy.
Nhưng anh ta nói: "Trời cao đất dầy!! Hết thẩy khách ăn đều phàn nàn về món ăn dở, sự hầu bàn chậm chạp, trời nóng, giá cao. Bức thư của ba tôi làm tôi tức giận. Vậy muốn khỏi bực tức và buồn phiền vì lòng bạc bẽo của người khác, bạn hãy theo quy tắc thứ ba này:
Tôi bắt đầu nghĩ tới tự tử. Tôi không buồn đóng tàu chút nào, mà cũng không buồn làm việc gì cả. Ông nghe bọn tuỳ tùng phàn nàn về những chuyện lặt vặt hơn là về những việc lớn.
Bất kỳ ai cũng có thể sống một cách êm đềm, trong sạch, kiên nhẫn, đầy tình thương chan chứa trong lòng, từ mặt trời mọc cho tới khi mặt trời lặn. Khi không có việc gì làm thì óc ta như trống rỗng. Đọc bài tựa cuốn Đắc nhân tâm: bí quyết của thành công, bạn đã được biết qua về lối sống, mới đầu long đong, sau thành công rực rỡ của Dale Carnegie; ở đây chúng ta không nhắc lại nữa, chỉ kể cách ông viết cuốn Quẳng gánh lo đi.
Đại tướng Grant vội vàng hoả tốc đeo đuổi, bao vây hai bên sườn quân địch, mà kỵ binh do Sheridan cầm đầu thì đón phá đường rầy và cướp những toa xe lương thực của đối phương. Từ lâu tôi vẫn kính phục một người đã quá cố là ông Fred Fuller Sheld. Áp lực của mạch máu tăng lên.
Cố nhiên con gấu biết rằng chỉ có một cái tát là con chồn sẽ nát như tương. Nhà tôi say sưa làm việc, không hề còn biết lo buồn". Ông ta nói: "Cô Ira, tôi không giúp cô được mà cũng không ai có thể giúp cô đâu, vì chính cô đã rước lấy cái tôi nợ vào mình.