Bốn mươi hai năm sau, một đêm xuân ấm áp, trong khi trăm bông đua nở giữa sân trường, William Osler diễn thuyết trước sinh viên Đại học Yale đã nói rằng, thiên hạ đã lầm khi bảo một người như ông, làm giáo sư tại bốn trường Đại học và viết một cuốn sách nổi danh, tất phải có "bộ óc dị thường". Bạn đọc cuốn Tôi kết hôn với Mạo hiểm sẽ biết đời bà. Bởi vậy tôi chẳng hề cản.
Ông chép trong nhật ký rằng ông lo lắng ghê gớm khi Tổng thống mua trong một ngày 4. Muốn vậy chỉ cần thay đổi thái độ tinh thần, đừng đau đớn lo sợ nữa mà hãy hăng hái đấu tranh". Nhưng chị John để ý nhảy lên la: "Anh John phải có ý tứ chứ! Anh không biết cắt thịt rồi!".
Má tôi dạy trong một trường làng, còn ba tôi làm trong một trại ruộng, mỗi tháng được 12 Mỹ kim. Chị ta không muốn chúng "vào đời với một món nợ ở trên đầu". Rồi mùa đó, bà dùng kiểu ấy diễn thuyết trên 100 lần.
và vui sống này chỉ trong 3 năm (1948-1950) đã tái bản tới lần thứ tư. Vậy nếu bạn muốn thấu rõ được những quy tắc ấy trong cuốn này thì bạn phải thực hành những quy tắc ấy trong mỗi cơ hội. Bà còn viết một tiểu thuyết nhan đề là: Lỗi tại ai? Trong đó bà tả ông như một con quỷ còn bà thì như một người chịu cực hình vậy.
Tôi hoàn toàn đứng về phương diện y học mà nói vậy. Muốn trả lời câu đó, tôi phải tìm tòi sự kiện, tài liệu. Bà viết cho tôi: "Một buổi tối, chuông điện thoại reo.
Ông đọc sách và nhiễm được thú nghiên cứu những vấn đề chính trị kinh tế và xã hội. Không đủ lực để sống theo mình "nguyên nhân sâu kín của các chứng bệnh thần kinh". Chúng tôi đi thăm khu vườn của John D.
Vậy sao không rán thích nó đi". Suốt 50 năm, bà như một bà hoàng trên kịch trường năm Châu, chưa có cô đào nào được người ta mến như bà. Cô Jeannette Mac Donal nói với tôi rằng khi thần kinh suy nhược, cô lo lắng, khó ngủ, cô tụng Thánh thi XXIII dưới đây để luôn luôn bình tĩnh yên ổn: "Tôi là con chiên của Cúa.
Bạn đọc cuốn Tôi kết hôn với Mạo hiểm sẽ biết đời bà. Ông nói với tôi rằng khi chiến tranh thứ nhì bùng lên ở u Châu, ông gần như chết điếng, lo về tương lai đến nỗi mất ngủ. Nghe bạn hỏi có đau khổ gì không, thì bà đáp: "Không, không có gì cả".
Hồi đó, cô ở tỉnh Tucson, thuộc tiểu bang Arizona. Một cuốn sách trứ danh khác, nghiên cứu về lo lắng là cuốn "Loài người tự hại mình" của bác sĩ Karl Menninget ở dưỡng đường Mayo, trị bệnh thần kinh. Những nhà chữa bệnh thần kinh đều nói rằng công việc - nghĩa là luôn luôn có việc làm - là thứ thuốc an thần rất kiến hiệu.
Một hôm, một đứa bạn gái lớn giựt nón tôi đang đội, đổ đầy nước vào, thành thử chiếc nón hư. Con đường đời chỉ qua một lần thôi. Lúc ngồi ôn lại những hành vi trong tuần, tôi thường thấy khổ sở lắm.