Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác. Nhưng không bảo được cái đầu nó nghỉ. Bạn tận hưởng nó vì biết nó sẽ qua đi rất nhanh.
Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì. Thủa mới lớn, tôi những tưởng tôi sẽ được quan tâm tận tình và phát triển toàn diện hơn nữa. Và từ đó, tớ không thấy rác rơi xuống từ anh ta.
Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to.
Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn. Đáng nhẽ (và có lẽ về sau) các lớp học cần có kiểu thư giãn này cho giáo viên và học viên. Cũng không được đọc truyện nữa.
Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ… Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Hoặc là chúng sẽ trở nên gian dối.
Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Hãy để họ nói Những điều không sáng tạo. Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa.
Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu. Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn. Trông như một thứ thực vật biến đổi gen hoặc người cấy gen thực vật.
Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Chỉ có bộ óc là tỉnh táo. Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.
Hai bên dè chừng nhau. Những cái tát của cát. Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được.
Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó). Cháu đừng nghĩ là cháu quan trọng. Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí.