Mà lại nghĩ về con người. Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt. Về sau, nàng là một cái gì đó mà tôi dựa vào, tôi kiếm tìm mỗi khi đến lớp.
Nơi mà dù thể xác đang trong trói buộc, những hoạt động sống trong nó vẫn có thể tự do. Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Bạn không nghĩ những sự suy kiệt này do thể thao mang đến.
Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối. Nó bộc lộ dồn nén một chút, mọi người chắc đều khó chịu nhưng chịu được. Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy.
Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt.
Thế thì là thiên tài thế nào được. Lúc đó, không giữ được những cơn đau tổng thể bung ra đòi chào ngày mới và lưu luyến ngày cũ. Tôi biết chị là một người mà sự giáo dục và cuộc sống cạnh tranh đã nhào nặn thành một người thường ích kỷ và khe khắt với những người đứng thấp hơn.
Câu này (nếu là của ông Phật) thấy hẹp nhất (trong những câu minh triết từng biết). Phỉ nhổ đạo đức giả là chơi. Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.
Bác gái nghe lục đục, hỏi: Làm gì thế con? Học ạ. Tôi đi bộ cũng được. Rồi lại thôi, vào ảnh chắc sẽ không đẹp.
Cái này họ cũng nhầm. Đơn giản, độ này đêm ít ra ngoài. Những đêm ôn thi như thế này thì lại có cớ thức.
Để không khóc, phải cười thôi. Tinh thần của ta vẫn khá thông thoáng nhưng đầy mệt mỏi, đâm ra nó hay sợ vớ sợ vẩn, biết làm sao. Ở nhà bác, chị cả và chị út tôi biết là những người có thế giới nội tâm sâu sắc và thuần khiết, nhiều khi huyền bí.
Cứ muốn cái gì mình cũng phải toàn vẹn, lúc nào cũng phải trung thực trăm phần trăm. Bạn luôn lặp lại mong muốn này hàng năm trời rồi. Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể.