Sẽ dừng viết 2 phút để nghĩ ra 2 tiếng trước mình làm gì. Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ. Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ.
Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó. Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không. Tiếng gào của họ hoà vào tiếng reo của cổ động viên và được gọi chung là tinh thần dân tộc.
Hơn nữa, họ không thông minh đến thế đâu. Công tắc ở đâu để mẹ tắt cho. Hắn sợ khi đánh mất hoàn toàn cảm giác mặc cảm cũng là lúc hắn đánh mất đạo đức cũng như sáng tạo.
Có gì thì mẹ mới giúp được chứ. Mọi người ai cũng lo cho tôi. Thêm nữa, biết công nghệ cao không đồng nghĩa với được giáo dục và tự giáo dục tốt (có người biết công nghệ cao không biết điều này).
Lại nhớ đến cuốn Vua bóng đá của Azit Nêxin. Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. Có lẽ bạn sẽ phải xin lỗi độc giả vì những chỗ thật vội vã đâm dở tệ.
Những sự giận cá chém thớt này có lẽ họ không nhận thức được. Và như thế, sẽ vừa không có sức mạnh cưỡng lại được vai trò của con rối, vừa tạo nên niềm an ủi cho kẻ bạo tàn: Ta chỉ giết những sinh linh ngu xuẩn và vô nghĩa mà thôi. Sang Trung Quốc, sang Thái Lan đi.
Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm. Cô bạn ấy cũng cười khe khẽ. Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được.
Mà phần lớn vì bạn mất tự do. Để cắn tiếp những kẻ chống đối mục đích đẹp đẽ của tôi. Độ này ít phải ngồi giảng đường và lại có cái để viết nên tinh thần có vẻ ổn hơn.
Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý. Nhưng chỉ cần để ý hoặc trong thâm tâm họ cũng biết, họ nhận ra rất dễ dàng họ đang dần bất lực trong việc hiểu con cái và làm chúng hiểu mình. Hai là bạn viết cái chuyện này.
Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó. Có phải tôi nói đâu. Rồi mai đây, chúng lại xuất hiện trên mình một giấc mơ mới.