Như bình mình chẳng hạn. Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi. Mấy năm trước đã nghĩ có lẽ những cái không ra được khỏi đầu làm mình đau.
Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Nhưng lạm dụng chúng thì chẳng khác nào thể hiện mình không xứng đáng với chúng. Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được.
Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo. Có lẽ câu nói đó còn vì nhiều dồn nén khác. Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta.
Tôi đi bộ cũng được. Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn. Bạn sẽ đứng trên ngọn dừa kia, nhìn ra mặt biển đầy tàu bè kia.
Hì, tất nhiên nếu quí bà kia định sàm sỡ bạn thì lại là chuyện khác. Chưa thể biết ai biểu trưng cho Loài Người Sáng nay em đi làm không rõ cháu có học không.
Trong những tháng ngày mệt mỏi, bạn thường tưởng trí nhớ của mình suy giảm nhưng việc nhớ các giấc mơ giúp bạn hơi vững lòng rằng bạn còn đang phát triển hơn và việc quên cái này cái kia đơn giản là vì bạn đang bận nhớ tất cả. Tôi lẳng lặng ra về. Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả.
Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Tôi đang thấy cái trò cứ đi một tí lại dừng, lại viết, lại đi… như một con chó thi thoảng lại ghếch chân vào cột điện, lùm cây làm vài ba giọt. Bố xuống đường đi bộ về trước.
Có những lúc tổ chim bị gió thổi xuống. Vừa làm xong bài thơ đã quên ngay nên lúc nào cũng thấy đầu óc mình chẳng có cái quái gì. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn.
Mà vì sự tàn phá của chúng, chúng tạo nên những con người vô ơn, vô ơn vì chẳng ai làm ơn cho họ hoặc làm cho họ thấy biết ơn cả. Chắc em buồn vì vừa nãy, có thằng tạt xe ngang đầu, anh buột miệng chửi thề. Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người.
Bạn không thích sự không nhất quán này. Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng. Bạn nói cho bạn vài năm tự quyết, tự tìm tòi rồi bạn sẽ không ăn bám nữa.