Nó vẫn còn hoang dã. Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa. Trớ trêu thay, dù trí nhớ của bạn độ này có khá khẩm hơn thì cũng khó lòng nhớ lại được nhiều về cái giấc mơ thú vị chết tiệt kia.
Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì. Bác bảo: Cháu thì làm sao vận động trí não nhiều như thế. Hy vọng, cái này có thể giúp gì đó cho giấc ngủ của bạn.
Và anh nhận ra em chẳng bao giờ chơi ác được. Hôm trước tôi khóc, hôm sau tôi đốt. Mà không nhớ thì cứ nói thật ra.
Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp). Những cái tát của cát. Trong ba ngày đó, vợ ông sẽ được phục vụ như bà hoàng.
Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não. Đừng làm mọi người buồn lo. Tôi như một con thú bị bầy đàn xua đuổi vì không ăn thịt.
Đêm qua lúc vỡ giấc lại nằm nghĩ triền miên. Về trả vay, cho nhận. Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm.
Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Bạn nằm nguyền rủa và chịu đựng mọi âm thanh trong khoảng 20 phút. Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc.
Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Bật dậy ngay là tỉnh thôi. 18 tuổi là được tự do.
Nếu đời là một trò chơi thì ngoài người chơi (may ra có thể) ai có thể thấu suốt những bến bờ không bờ bến của nó. Tôi cũng tưởng mình đùa. Hơn thế, nếu nghệ sỹ chơi thể thao và tạo được phong trào thì không những xóa bỏ bớt quan niệm nghệ sỹ dở dở ương ương, bệnh hoạn, yếu ớt mà còn, vì thế, kích thích cộng đồng hình thành thói quen rèn luyện sức khỏe.
Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương.