Định kiến tàn sát sự phong phú. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa. Nhưng vấn đề là tinh thần thật khó chia phần.
Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. À, à, chúng tớ lại đấu tranh chống lại vì chúng đe dọa tự do của tớ. Liên tưởng sơ sơ đến một trò hành xác.
Ông Diểu tức giận giương súng. Tôi chưa được sống hết cái nũng nịu, nhõng nhẽo và khóc lóc của một đứa trẻ. Đây là những phút giây mà con người có quyền được sướng.
Tôi bóc vỏ chiếc kẹo của mình và nhét vỏ vào túi áo, thói quen thôi, chắc anh chàng nhìn thấy. Hy vọng có thể hâm nóng lại. Nó cũng như tình yêu thương.
Thằng em ngồi bên phải tôi. Hình như mắt tôi rơm rớm. Và bác gái có nhiều thời gian rảnh để soi bạn hơn.
Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. Đường phố trũng nên ngập nước như mặt sông, lội nước rất thú. Chỉ có tiếng còi xe ngoài đường dội vào, và nước mắt nước mũi chảy.
Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang). Sự nặng nề chính là sự nặng nề trong cách nghĩ của mọi người về cháu. Mà bác thì dùng toàn công thức.
Nhưng với mẹ, tôi cho mình cái quyền đó. Bao người làm được sao mi không làm được. Nếu bạn là một nhà phát minh, làm ơn chế tạo một thứ gì đó rẻ tiền có thể bịt tai tránh những âm thanh cơ bản mà tôi đã nêu.
Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Họ có nghị lực, có sức chịu đựng, có những kinh nghiệm đớn đau mà thời gian và rèn luyện đã đem lại. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó.
Một cái gì đó kinh điển. Thất vọng, tụt giá rồi. Chính vì tôi chưa có kinh nghiệm về phản ứng của người Việt trước đùa và thật nên gặp phải những điều không theo dự kiến khi đưa cuốn sách của mình cho những người thân đọc.