Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau. Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng. Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì.
Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Hôm nay, tôi lại đánh mất cảm giác bồi hồi bỡ ngỡ tuổi thơ. - Tôi nghĩ tôi hiểu được phần nào con người ông.
Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu. Hai bên dè chừng nhau. Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng.
Gió se sẽ mang vị mặn. Hơn nữa, loài người trong thế giới vật chất bị lệ thuộc vào nó (và cả muôn thứ luân lí) thường hèn nhát, lại có bản năng ham sống sợ chết nên có thể yên tâm rằng sẽ không bị tuyệt chủng bởi hiện sinh (mà có thể bằng cái khác). Có điều, con đường thì khác.
Tiếng tít tít vẫn va đập vào não bộ cũng tiếng còi xe triền miên. Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ.
Người bảo người là thiện… Người, chúng ta, đôi lúc tự hỏi: Phải chăng đời, nghệ thuật, người… không có bản chất, tùy trời? Như thế có vẻ duy tâm. Bác gái nghe thấy bảo: Ấy. Này nghệ thuật, em có phải là em không, sao cứ gõ cửa tôi vào cái giờ này.
Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo: Lúc đó bạn nhìn thẳng vào mặt quí bà bảo: Bà đang cho mình đứng trên một thiên tài đấy. Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc.
Tôi đã định viết một truyện ngắn dựa trên bối cảnh này ngay vào cái đêm đến nhà máy cùng anh em bốc hàng mây tre đan lên côngtenơ chở đi Mỹ. Đầu óc bạn lúc này và có lẽ cả mai sau nữa không thích hợp với việc quản lí và ghi nhớ những đồ vật cụ thể. Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi.
Hồi chị út đỗ đại học, bác hứa bỏ, xong lại đâu vào đấy. Hắn viết bằng chính tay hắn, một thứ than chì thì phải. Ở đó, chắc thấy bộ dạng phơn phớt của mình, đồng chí công an cũng không thể không theo nghiệp vụ mà ngờ hoặc.
Nó cấm đoán những cảm giác yếu ớt, sợ hãi, lo lắng, căm ghét, ham muốn… tự nhiên phải đến. Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu. Để có những sự phân biệt rõ ràng hơn giữa nghệ thuật và đời sống.