Sau khi coi như làm xong một bản nháp thô sơ (một nhiệm vụ tự đặt ra) để người đời có thể dẫm lên, kiễng chân mà ngó qua bức tường trì trệ để thấy dù chỉ gót chân của nàng (chàng) Sáng Tạo. Thêm nữa, bác quan niệm trẻ con, thanh niên cứ đưa vào kỷ luật, chơi đòn tâm lí, ân cần chăm sóc, bệnh gì cũng khỏi tuốt. Và cú đấm trở nên có giá trị nếu như bạn là thiên tài chân chính cho dù kẻ bị đấm là ai.
Chạy đi mua thì không có hứng. Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Hy vọng bà chị sẽ không hỏi phòng kế toán xem cậu em đến lĩnh lương chưa.
Để không bị làm nhục (sự tha thứ và chịu đựng của ta cũng chỉ có giới hạn). Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi. Lúc đó bạn đang gập bàn.
Bạn đo lường, phân tích cảm xúc của mình. Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm. Cháu vẫn nằm trong chăn.
Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm. Họ là mỗi con người. Bạn có hai giọng chính.
Thì anh sẽ chìa hẳn tờ giấy ghi sẵn mẩu đối thoại ấy cho em xem. Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II. Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi.
Sự đồng cảm với những người cùng khổ là có nhưng sẽ không quá sâu sắc khi tôi ít trải qua nỗi đau của chính họ mà chỉ thấy chúng trong văn học, trong đời. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê. Đến lượt máy treo ngược người.
Bác vói theo: Bác đang nói sao cháu lại tự ý bỏ đi. Có điều, em chã thích. Ban đầu giận bố mẹ làm tôi nhục.
Vận động, đọc sách và làm việc theo sở thích khiến thằng con trai bớt côn đồ. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu.
Hai chị em cùng phấn đấu. Hôm đó trời mưa to vừa tạnh. Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ.