Họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Tiếng tôi nhỏ quá. Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ. Vừa đi bộ với bác bạn vừa hơi bực.
Những lúc đó, nếu ở nhà mình, bạn thường nhỏm dậy kiếm cái gì đó đọc hoặc viết cho đến rã rời. Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. Họ cũng đủ tự trọng để tự lực cánh sinh.
Và còn nhiều lí do khác. Máy tập cơ bụng, cơ ngực, cơ chân, cơ tay. Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào.
Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa. Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ. Phải có luật để người ta không tha hồ sát thương nhau.
Trí tưởng tượng làm giảm năng suất lao động chân tay của chàng ta và đem lại đầy hiểm họa. Không quen xa xỉ? Có lẽ nhưng không hẳn. Ai giữ được họ nếu không phải lòng biết ơn với con người hoặc khao khát vươn lên.
Mọi thứ đều không mới. Đây là một thử thách nữa. Bởi vì, nếu họ ác thì mục đích tối thượng của họ sẽ là bá chủ thế giới.
Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi. Tôi đang làm cái việc đỡ cho các nhà nghiên cứu mình về sau. Chắc mẹ không đi được một mình.
Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Để đỡ tình cờ lặp lại. Người yêu càng quí chứ sao.
Vừa rồi đi đá bóng với thằng em về qua bị tắc mãi ở đó. Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội. Tin hay không rồi bác ta cũng giải mình đến đồn công an nơi gần nhất.
Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Hôm qua tao nóng quá. Vì thế mới có nghệ sỹ ẩm thực, nghệ sỹ sân cỏ…