Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn.
Ông yên tâm, việc này không hề phạm pháp. Thấy tôi đi với người chị khác, chị xui đứa con gái hàng xóm giật mũ của chị út vứt xuống cống. Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết.
Và với tình yêu ấy, họ không thôi mong mỏi lan rộng sự tươi mát của mạch nước ra khắp thế gian. Con người thường chỉ trở nên biết ơn sau khi họ cảm thấy hàm ơn. Cũng chẳng biết sẽ chụp không.
Không phải bạn không muốn một cuộc sống như thế. Cái câu Mẹ mày, mất dạy tôi không giận các chú đâu. Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen.
Bạn không định làm một tấm gương hoàn hảo. Nhưng rồi sẽ được nhiều người yêu quí. Tôi rất hay chảy nước mắt.
Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho. Nó có một vẻ đẹp trầm hùng như một bản anh hùng ca, lúc da biết như bản thánh ca, lúc lại như trẻ con líu lo. Đôi lúc tôi cũng rờn rợn mấy thứ dự cảm vu vơ của mình.
Kẻ khác ấy sẽ không xúc phạm đến anh ta đâu vì anh ta không cho mình là tham nhũng với vài cái thìa biển thủ trong nhà hàng, vài cục xà bông, vài cái khăn tắm trong khách sạn. Cửa ải đầu tiên là bác trông xe. Bố sẽ không phải chuẩn bị tinh thần đi uống rượu làm quen với mấy ông to to mà mai đây nếu bạn xong cái bằng, họ sẽ dễ làm sếp của bạn.
Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó. Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi. Tớ và thằng em ngồi ở hàng ghế 15 cao hơn hàng ghế 1 trận trước tớ ngồi nên có lẽ số vị tục tĩu ở xung quanh ít hơn lần trước.
Chẳng có gì để thấy xót thương. Có bon chen bẩn, ác. Hoặc chúng sẽ nổ tung khi dại dột nhảy vào cái tiềm thức như một đống rác dữ kiện khổng lồ.
Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi. Nó mất hay không mất là may đây? Dăm giọt loang lổ ở khoảng đất trống mình lầm là của mình kia thuộc về giấc mơ của ai? Họ lại đang chu du với nó hay tẹo nữa có người khóc òa lên vì mất nó? Bắt đầu khó nghĩ đây.