Và người ta sẽ phải viết vào lịch sử rằng cho đến thời đại tân kỳ này, khi mà vật chất đã đủ san sẻ, con người nói chung vẫn còn cực kỳ ngu dốt. Những giọt ấy gọi là gì nhỉ? Không biết. Tôi gần như không cảm thấy hơi ấm bạn bè hay gia đình.
Tôi khóc vì tôi thích yên ổn chứ đâu muốn đấu tranh. Tôi chỉ ngắm nhìn và nghe và ngửi chúng tôi. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.
Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ. Em muốn sinh ra một đứa trẻ để anh viết về nó. Cô gái bảo: Vô duyên.
Tôi không tự hỏi giờ này ở nhà bác mọi người không thấy tôi về sẽ làm gì. Cảm giác như không thể lành lại được. Liên miên liên miên đục vào óc.
Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. What I fell what I know never shine through what Ive known Bạn sẽ kể nhanh nhanh thôi.
Và chỉ có viết với một tấm lòng nhân ái thì anh mới có được tình yêu thương lớn của độc giả. Ba năm… Ba năm thì không tính được. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì.
Không biết nên viết tôi mới 21 tuổi thôi à hay đã 21 tuổi rồi ư. Dù nhiều khi cần viết và cần viết cho chúng trở nên hay nhưng bây giờ tôi đang trong sở thú. Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi.
Ta cũng được đi câu. Tôi tin ông cụ sẽ nghe lời ông. Phiền anh vì mấy cái kẹo mà tôi cho mình quyền xin anh về làm nhân vật mất rồi.
Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường Khi mà bị trói lại sự tự do điều chỉnh, sự trói này lại âm thầm đồng lõa với cơn suy nhược gô cổ cả thân xác đầy hiếu động. Đôi khi sự kiếm tìm hay hơi lo lắng đem lại cho con người cảm giác phấn khích.
Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt. Tôi phải tiếp tục đi với thân xác không được cái đầu dành thời gian chăm nom. Một pho tượng im lìm.