Giọng mẹ bắt đầu ướt. Mặc kệ? Mặc kệ làm sao được! Phải đi trình báo. Và khi mọi người đang ôn thi thì bạn đang viết và đang chết.
Ngồi chuyện trò một lúc, ông anh bảo cho nóng hơn nhé. Đôi khi những sự quá muộn làm đời sống trở nên vô nghĩa. Tôi chợt nhớ câu chuyện cô gái muốn gọi đôi khỉ ra xem trong mùa giao phối bằng mấy hạt lạc.
Như tiếng chuông cố chui lên khỏi mặt đất. Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn. Tôi đáp cứ năm phút thì nó tự động ngắt.
Khi càng ngày mong muốn tranh đấu cho hạnh phúc càng có vẻ nguội lạnh đi. Những bồn hoa cúc vàng rung rinh trước mặt. Và cũng thật dễ hiểu.
Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng. Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt. Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng.
Nhưng nếu mình làm thế, mình cũng chẳng còn là mình. Vì nó lại muốn chữa cho chính bác sỹ. Khi tôi thấy nó không đúng, tôi phớt lờ.
Cậu em hướng dẫn tận tình. Nhưng lâu không cười thì đáng sợ lắm. Bác bảo: Bao giờ có cái bằng, lấy vợ thì bác mới cho về.
Cô gái bảo: Không. Thật ra, có gì để mất đâu. Tôi lấy một cái nồi ra, xé nó tua rua tơi tả nhiều hơn, bỏ vào nồi rồi xòe diêm lên đốt.
Tất nhiên, chỉ có một số điểm tương đồng. (Nhưng bây giờ tôi thấy, thực ra, mẹ rất mạnh). Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ.
Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. Rồi tí lại reo ầm lên Việt Nam vô địch với mỗi pha bóng tấn công. Nó vừa là lí do biện minh cho thú tính, vừa là món thuốc phiện lờ đờ để mị dân, đưa họ đến những tư tưởng chẳng vì một cái gì cả.