Hai lần đại bác bên dưới bắn ngược lên: Khẩn trương lên nào. Hồi đấy em vẫn thường nhìn anh và mỉm cười như lúc này. Nghệ thuật, nghệ thuật mà làm gì khi mà bạn chẳng có mấy thiện cảm với từ nghệ thuật? Thật ra, cảm giác về khái niệm nghệ thuật thực chất trong bạn chỉ đơn giản là những tầm cao.
Nhưng mà tôi ươm mầm. 1 giờ sáng nay, khi bạn tỉnh giấc, cái trạng thái ấy lại đến. Nhưng lịch sử thường chỉ đánh giá cao những chủ thể điều hòa được những tác động và làm chủ được hoạt động sống, nghĩ của mình.
Các chú bảo: Mày còn đứng đấy làm gì?. Và ta chỉ là những họa tiết trang trí cho bức tranh vĩ đại mà hắn vẽ ra. Và trước lúc tôi đi ngủ, đi học thường không quên tung một cái thòng lọng yêu thương tròng theo:
Bên phải là bụi cây, bụi cây, rồi đến bể bơi. Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế. Cái mũi lưỡi trai che sụp bộ mặt.
Mấy tay lái xe ầm ầm ngoài đường cũng đâu có ngủ. Nhưng bác ta không tin. Lúc tan tác, có người cười bảo: Đấu tranh gì mà được có dăm bữa nửa tháng.
Im lặng là lá vàng, là mùa thu vàng. Mi thì làm sao điên hoặc chết được. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa.
Rồi thì bạn vẫn hồn nhiên nhưng đó là một vết thương đầu đời trong tiềm thức mà những sự thể tiếp theo làm nhói lại. Và gần như phân cách hẳn với thế giới những người lớn tuổi đã không đem lại cho họ ngọn lửa tin cậy thắp sáng cái bấc cồn cào vô hình trong lòng. Nhưng sau đó thì lại là những cơn đau kéo dài do cơ bắp không kham nổi.
Nhưng rốt cục chỉ tốn thời giờ. Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi. Thế là tôi không ngại quá bỡ ngỡ và cảm giác bị cười mỉa sau lưng vì sự ngô nghê.
Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi.
Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa. Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra. Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu.