Là ích kỷ, rất ích kỷ. Và tôi phải đành lòng tiêu diệt. Bây giờ là 12h26 đêm.
Bạn muốn xin lỗi những người luôn tôn trọng bạn nếu họ lỡ nghĩ bạn ám chỉ đến họ. Và càng khao khát chứng minh cách sống mình lựa chọn là hiệu quả trong một xã hội chỉ công nhận con người bằng hiệu quả có thể trông thấy (chỉ với tầm nhận thức trung bình). Đây là lần thứ hai mình nghĩ về cái biển số.
Người nghèo chỉ được cho tiền, không được định hướng, giáo dục đầy đủ thì nghèo lại hoàn nghèo và không bao giờ xóa bỏ được mặc cảm. Ông anh nằm trong bể một lát thì thò tay bấm vào cái nút. Có gì để thanh minh.
Hay mình bảo: Tùy đồng chí hiểu. Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con. Nếu muốn mang vào thì cho nước vào bịch nylông.
Nếu họ không hiểu nổi những điều mà bạn cố giảm thiểu sức ẩn dụ, sự chua cay để dễ hiểu, dễ cảm (kể cả bằng những bộ óc, quan niệm dần bị đồng hóa); dễ chẳng bao giờ họ tiếp nhận được những sự hoang mang làm náo động tâm thức trong các tác phẩm khác và của người khác. Thầy có vẻ tốt nhưng nhu nhược. Lẳng lặng về nhà bác chờ xét xử.
Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh. Trốn học mà để bị nói. Tôi khóc vì tôi cũng chẳng ham gì danh hiệu đàn ông chân chính.
Vì những việc như thế mà chúng ta có thể bỏ qua những lúc vô lí, hết sức vô lí của họ; khi hiểu cách giải quyết dứt khoát, nhanh gọn như một thói quen sẽ không tránh khỏi độc đoán, duy ý chí. Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn. Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười.
Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng. Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư. Đó là thế giới quan, là nhận thức của phần đông thế hệ đi trước và cả thế hệ của tôi.
Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có. Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều. Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.
Chúng tạo thành ba điểm thẳng hàng trên một đường thẳng. Cái trạng thái về chia sẻ rất phức tạp. Cháu mai sau là chúa sợ vợ.