Đem lại sự biết rèn luyện và biết hưởng thụ. Kệ cha sự im lặng của bạn có ý nghĩa gì, với người khác, nó tương đương đồng ý. Ngồi trên khán đài, bạn thật muốn đụng chạm quả bóng.
Khi bạn tưởng tượng nhiều bạn sẽ thấy chán. Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề. Như những giọt nước giam mình trong tủ lạnh.
Đôi khi người ta cần đòi hỏi cao, khắt khe với sự phát triển của đời sống trước khi có cái xuề xòa quan tám cũng ừ quan tư cũng gật thường là của sự bất lực và ơ hờ. Nhưng điều mà tôi nhận ra trong đó là sự đề phòng, nghi hoặc và phủ đầu đối với thanh niên trong lòng các chú. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa.
Nhưng chờ đến bao giờ. Bạn xem trận đấu với một sự thoải mái tương đối. Và ta bị ức chế liên tục.
Ta thấy đã đủ ớn rồi. Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt. Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có.
Dù sao bác vẫn hơn rất nhiều kẻ đẩy lịch sử đi lùi. Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. Cái bướu ở lưng lồi lên.
Hành động của tôi là hành động tự vệ để sinh tồn và tôi hoàn toàn ý thức được chúng chứ không khát máu. Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. khi dần xuất hiện những kẻ trong chúng mày bị giết chết một cách dã man như trong những phim về bọn bệnh hoạn có lẽ chúng mày mới biết đến y đức
Lần bắt bài đầu họ tha vì cũng đúng về thế hệ của ta nhưng không phải ta. Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì. Cậu em người quen ấy đến đó thường xuyên.
Kết quả là nếu không phải đến trường, thường thường thì mãi trưa hoặc chiều hôm sau còn bơ phờ trong chăn. Cái mà tôi nghĩ chỉ là một nền tảng cơ bản mà một thế hệ mới cần có. Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật.
Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác. Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn.