Nhưng cũng không nên dằn vặt và quá xấu hổ. Tỉnh giấc vào chừng 1 giờ. Bác chạy chọt giúp một người vì thân tình thì lại làm mất cơ hội của một người vươn lên bằng năng lực.
Ông Diểu tức giận giương súng. Ngồi giữa không khí thanh bình của cuộc giải lao. Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình.
Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì. Chơi là làm cho người ta thấy hay khi chứng kiến, lại làm người ta chán kinh. Bắt đầu sắp đặt đến thái độ.
Hai là bạn viết cái chuyện này. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc. Nhưng anh không quẹt diêm mà anh cứ ngồi đó.
Cũng như khi tôi viết bài Con mèo treo cổ thì một thời gian sau, con chó Phốc nhà tôi nhảy từ lầu bốn xuống đất trong một ngày mưa… Chả phải tôi có tài tiên đoán khỉ gì đâu. Mắt và đầu đau đã thành nhàm. Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ.
Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết. Biển số… Biển số bao nhiêu nhỉ? Không nhớ. Kẻ thắng thì làm gì đó với bàn cờ tan hoang.
Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt. Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp. Vì hình như anh làm gì có trên đời.
Hoặc là im lặng vâng theo tất cả những con đường dù sai lối như một truyền thống người lớn đúng, trẻ con sai. Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra. Mong ông chỉ nói những điều cần nói.
Chả muốn xin lỗi độc giả nữa. Vậy thôi, bạn sống bình thường. Còn sau khoái cảm của hạnh phúc là nhẹ nhõm.
Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu. Có một thứ bất biến, đó là tất cả. Bác trai điềm đạm giải thích, phân tích.