Xin bạn đọc xem lại cụ Ben Franklin và ông H. Chính nhờ lối đó, ông đã làm cho một công việc ông vừa sợ vừa ghét hoá ra một việc thú và rất có lợi. Bettger, một người đã thành công nhất ở Mỹ luôn hai chục năm nay trong nghề bán vé bảo hiểm.
Như thế trong hai mươi mốt ngày. Ông ta giúp một hảng lớn ở Chiacago. Nếu cứ ngấm ngầm uất ức không than thở được với ai, rất có thể họ sẽ sinh ra chứng bệnh thần kinh trầm trọng.
Nhưng tôi, tôi không ham đặc quyến đế vương ấy. Và "mới đây", cách nay khoảng hai tháng, tôi thấy trên một tờ nhật báo nọ, vị bác sĩ phụ trách chuyên mục tư vấn sức khỏe khuyên độc giả "bệnh nhân" rằng, ngoài thuốc men và nghỉ ngơi tịnh dưỡng, nên đọc tìm cuốn Quẳng gánh lo đi và vui sống. Dù tốt hay xấu, ta cũng phải trồng trọt trong khu vườn nhỏ của ta.
Đọc kỹ 5 lời khuyên dưới đây trước khi kiếm một người hướng dẫn bạn về lựa nghề. Tôi bây giờ còn vẳng nghe giọng người ca trong khi làm việc: Khi nghe tôi hỏi gì nên khuyên những thanh niên Mỹ hăng hái muốn thành công, ông đáp: "Có, tự chiến đấu với họ mỗi buổi sáng.
Không có họ thì khó biết được đời tôi đã ra sao. Nằm trên giường, ông viết trung bình mỗi năm 1. Mà có lẽ họ cũng sợ quá thiệt.
Mà thiệt ra - lời bà nói- nếu quân Lùn không tấn công Trân Châu cảng và làm cho tôi xúc động mạnh tới nỗi khỏi bệnh, thì có lẽ đời tôi tuy sống cũng như chết. Mấy năm trước nhân dịp nghỉ, tôi đánh xe dạo vùng Texas và New Mexico với bác sĩ O. Và dịch cuốn How to win friends xong, tôi đưa ông Hiếu coi lại, sửa chữa.
Hồi 30 tuổi, tôi quyết chuyên viết tiểu thuyết. Đa số bệnh nhân là những bà nội trợ dễ bị xúc động. Chung quanh là đất cằn và hầm hố mà trong nhà thì xó nào cũng đầy những con gián.
Họ đầu đọc đời họ chỉ vì cái giá tiền một tấm thảm. Sullivan mua một tấm thảm rạp hát của hai người mới lập. Thình lình tôi nẩy ra cái ý nên làm như mình thích công việc, dù thiệt tâm mình ghét nó.
Hơn nữa, nếu việc đó đưa ra toà, và đăng trêen mặt báo thì sẽ tai hại cho Công ty không ít. Ông trả lời tôi: Lỗi lầm lớn nhất của họ là thiếu tự tin. Thuở ấy ông mê một chiếc còi (tu-huýt), mê tới nỗi, chẳng hỏi giá chi hết, đã dốc ráo tiền trong túi ra mua.
Ông nói: "Dần dà, mỗi người sẽ phải trả nợ những hành động vô luân thường đạo lý mà y đã phạm. "Hãy can đảm chống đối với bệnh; đừng ưu phiền nữa; làm việc gì cho khuây kho đi!". Tuy nhiên ông cho rằng: "Ta không thể trách một người đã làm hay không làm việc này, việc kia.