Sáng nay 8 giờ bạn dậy. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực. Chắc họ nghĩ bạn là bồi bàn.
Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp. Cát là tâm luân lưu giữa hai khoảng đó. Nếu bạn cứ chiều lòng họ, chả mấy chốc mà bạn giống họ như rập khuôn.
Tôi cũng không định tả cảnh sở thú. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày.
Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại. Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió. Bởi họ đã thấy, chưa hết nhưng đã đủ thứ đồi bại của đời sống.
Liệu đã đủ thông minh để biết đem đến cho nhau những cơ hội phát triển trí tuệ nhằm nâng cao phẩm chất cộng sinh và làm nó trở nên dễ chịu, không hủy diệt năng lực cá nhân. Giữa những khoảng ấy là thời gian trống. Cuối cùng, cái gì về với mình sẽ tự tìm về.
Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn. Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ. Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu.
Mẹ tôi đi về phía bên kia. Những kẻ bao che, đỡ tội cho chúng cũng không phải là người. Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả.
Có lẽ, những con lợn ấy vốn dĩ là sản phẩm của những con lợn khác. Trông cũng đèm đẹp, chả bực gì. Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình.
Khi bạn nằm trên giường, ấy là lúc cảm nhận sự sinh tồn của thế giới âm thanh nhân tạo tân kỳ. vì không phải không có lúc chỉ là trò chơi đồ hàng ngô nghê của những đứa trẻ bố mẹ hành nghề luật Cháu bác bảo: Thế thì để bác trai hút thì cháu được bỏ học í gì ạ.
Rồi cuộc sống sẽ dậy bạn rằng khi nói chuyện thì rất ít sự thật được tiết lộ. Hôm nay lại bị cấm túc thế này. Những người sẽ bảo vệ, giúp đỡ anh cũng như anh bảo vệ, giúp đỡ họ.