Trong sáu năm vừa rồi, khi viết cuốn này, tôi đã sưu tập hàng trăm thí dụ và trường hợp cụ thể về sự diệt lo bằng kinh kệ. Người ta rất sợ thứ đó mà cũng nhiều người thất bại về nghề đó lắm. Năm 1934, ông sống bảy tháng trong một văn phòng đào dưới tuyết, gần Nam cực.
Tôi lo lắng tới nỗi mất ngủ trong một thời gian dài. Khoa phân tâm cũng căn cứ một phần vào khả năng chữa bệnh của lời nói. Lần sau bạn và tôi có lo lắng điều chi thì cũng nên theo phương pháp khôn khéo của ông già Al.
Nó cũng có nghĩ rằng bạn đã làm cho người ghen tị. Và khi thấy không thể trách móc hay doạ dẫm, đay nghiến để họ thường lại thăm mình thì bà "lên cơn" đau tim. Vậy phương sách thứ nhất để trị ưu phiền là bắt chước William Osler:
Nhà tôi say sưa làm việc, không hề còn biết lo buồn". Thế là tôi đã làm cho những người xung quanh khổ sở. Như ông William James nói, nó làm cho đời sống có ý vị hơn, có sinh khí hơn, rộng rãi hơn, thoả mãn hơn.
"Người ta chỉ bày tỏ được một cách hoàn toàn những điều cảm thấu thâm tâm". Hồi đó bà tưởng sẽ tàn tật tới mãn đời. Không bao giờ tôi rảnh một giây để lo tới cái gì khác ngoài công việc đương làm, và đêm tới, chân đau như dần, cũng không còn nghĩ gì được.
Nói tóm lại, nếu bạnmuốn tạo cho mình một tinh thần thanh thản có thể manglại hạnh phúc cho bạn, bạn hãy theo nguyên tắc thứ nhì: Hai ông bà làm việc cực nhọc và chắt bóp từng xu. Buổi sáng, cô đếm xe bữa ấy biên được bao nhiêu tờ, rồi buổi chiều cô rán biên được nhiều hơn.
Nay cháu được bốn tuổi, hồng hòa, khỏe mạnh". Đừng bắt chước ai cả, tự tìm hiểu và sống theo ý ta, vì "ganh tị là ngu dại" mà "bắt chước là tự tử". Óc của loài mau quên một cách kỳ lạ.
Ông bảo rằng: "Tháng ba năm 1945 tôi đã học được một bài quan trọng nhất trong đời tôi, học được ở ngoài khi bờ biển Đông Dương, dưới mặt nước hơn 90 thước. Chắc bạn tự nhủ: Nhưng chuyện đó có chi lạ lùng đâu? Nếu gặp hai đứa trẻ mồ côi đêm Giáng sinh, thì ta cũng thương chúng được; nếu ở Trân Châu nảng, ta cũng vui vẻ làm như Margaret Taylor Yates rồi. Tiếng Anh của tôi hồi đó còn non lắm - thực sự thì chỉ kể như mới học được sáu tháng - nên nhiều chỗ tôi phải dựa vào bản dịch tiến Pháp.
Tôi hứa với Ngài không bao giờ còn vong ân Ngài nữa. Hai vợ chồng ông tưởng không sao chịu nổi cảnh từ biệt đó. Từ đó ông tự vạch ra một con đường và nhất định theo đúng nó.
Như vậy chắc chắn Đại tướng đau chỉ vì lo nghĩ, cảm xúc mạnh quá, thần kinh kích thích quá nên khi hết lo, lại vững bụng, vì công việc đã hoàn thành ông bình phục lại ngay. Hai vợ chồng ông tưởng không sao chịu nổi cảnh từ biệt đó. Tôi sợ hoảng khi nghe một đứa bạn lớn, tên Sam White, doạ sẽ cắt lấy tai.