Chỉ còn làm con tin ở nhà bác nữa thôi. Mẹ hỏi: Hay mẹ xin hai bác cho con về nhà nhé. Thôi ạ, cháu chả biết nói gì.
Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm. Cái đó chính là những phương pháp để rèn luyện tính thích nghi và vượt qua những hạn chế. Hơi tiếc là tớ quên đem kính, nhìn người và bóng cứ nhoè hết cả.
Trên các máy chạy bộ, 3 ông Tây đang chạy rầm rập. Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo. Sẽ biến cái gông thành cái vòng đeo cổ hạt cườm.
Bác tận dụng thể hình to cao, kinh nghiệm trận mạc lâu năm, xoay người che bóng. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Mong ông chỉ nói những điều cần nói.
Bên cạnh sự thương lượng, đây là phép thử cuối cùng trong quãng đời này để bạn hiểu rõ hơn về họ. Định kiến tàn sát sự phong phú. Miệng họ mặc kín mít áo quần.
Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm. Ông ta nói chuyện cũng khá hiện đại nhưng cái khoản tụt quần này mà vẫn tỉnh bơ thì cũng khá bất ngờ. Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác.
Nhưng anh vẫn muốn trả thù em. Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà. Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết.
Cũng vì thế mà anh đâm lười đọc truyện. Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp. Hôm đầu đến ngủ nhà bác, bạn cũng nghe cái tiếng ấy, khác với các loại chuông khác, mà không biết là cái gì, cứ tưởng mình mơ.
Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp. Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia. Lại buồn, lại khổ nhiều hơn cần thiết.
Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút. Ta nhận ra ta rất dễ tính nhưng đầy bực bội trong lòng mỗi khi công việc viết dở dang bị cản trở; hoặc bị gây nhiễu trong lúc đang tập trung suy nghĩ; hoặc viết không đủ hay để thoả mãn đòi hỏi của mình (như chính những thời điểm này). Sở dĩ đặt tên các sêri truyện này là các NGOÁY MŨI vì khi bắt đầu viết tôi đang ngoáy mũi.