Một hôm, tôi đã định rầy cháu, nhưng suy nghĩ lại, tự nhủ: "Khoan đã, Dale Carnegie à. Nhưng nụ cười đó phải tan ngay, vì ông giám đốc tiếp tôi bằng lời "bật ngửa" này: - Allison, tôi không thể mua số máy còn lại được. Tôi nổi điên, muốn liệng bộ đồ vào đầu họ, thì thình lình, người chủ gian hàng tới.
000 đồng thì nên lắm. Ông Giám đốc tờ báo Collier'S nói: "Muốn cho độc giả thích những truyện ngắn của bạn thì bạn phải yêu độc giả đã, phải chú ý tới họ". B" Ông Vermylen đưa bức thư cho tôi coi và bình phẩm như vầy: "Thư đó có kết quả ngược lại với ý muốn của người viết.
Nhưng tôi chưa thấy phòng làm việc nào lót ván đẹp bằng phòng này. Nhưng những cuốn tổng mục ấy phân phát gần hết rồi. Nhưng khi cưới rồi, điều cần nhất là đãi nhau như khách quý.
Những người thợ khác đáp: "Ông chủ tới, hỏi chúng tôi, hôm nay đổ vô khuôn được mấy lần; chúng tôi đáp 6 lần và ông viết số đó lên đất". Nước Anh khích nộ sôi nổi. Bạn tự cho là hơn những thổ dân ở miền Bắc Cực nhiều lắm ư? Bạn được hoàn toàn tự do nghĩ như vậy.
- Được! Để tôi cho cháu một con. Cũng là những tài liệu lần trước, nhưng lần này tôi biết kích thích thị giác và óc tưởng tượng của ông, mà kết quả khác xa như vậy đó! Vậy, muốn cho người ta nghe theo bạn, bạn phải làm đúng quy tắc thứ mười một: "Kích thích thị giác và óc tưởng tượng của họ". Ông kêu điện thoại mời tôi lại vì có chỗ hỏng.
Sau nhiều lần thất bại, ông Wesson hiểu rằng phương pháp của ông dở, và ông đã theo vết xe của người khác rồi. Ông hội trưởng nói: "Tôi sẽ nói thay ông". Được bạn tin cậy, nó phỉnh mũi ra và có lẽ gắng sức để được xứng đáng với lòng tin đó".
Một người học trò khác của tôi, lại vẽ vườn cho một ông trưởng tòa có danh, thấy bầy chó của ông này đẹp, khen: "Thưa ông, bầy chó của ông ngộ lắm, chắc ông được nhiều giải thưởng trong những cuộc thi chó đẹp". Châm ngôn của ông là: "Đừng xét người, nếu ta không muốn người xét lại ta". Tôi đã nhận lỗi của tôi ở trên máy truyền thanh rồi, nhưng tôi muốn thưa riêng với bà rằng tôi ân hận về lỗi đó lắm".
Chương một - Trong một cuộc tranh biện không có người thắng kẻ bại Ông thấy đó là một dịp phụng sự một lý tưởng cao cả và trở nên bất hủ. Vợ chồng người đó rầy nó suốt ngày, không cho nó yên: "Má muốn con ăn cái này cái kia.
Lần sau, chúng ta có bắt buộc phải làm công việc đáng ghét là đuổi một người ở hay một người làm công thì ta nên nhớ điều đó. Một ông chủ như vậy, thì người làm công nào mà không yêu kính? Bất cứ ai mà không yêu kính? Tôi trả lời có lẽ người đó không làm hài lòng sự mong đợi của dân chúng và như vậy dân tình sẽ thất vọng mất; nên tìm một người khác tài năng và tư cách đủ hơn hết để giữ địa vị đó.
Sự vội vàng tự buộc tội của tôi đã làm cho ông chưng hửng, hết giận. Ta nên luôn luôn nhớ bài học đó: Ta hãy để cho khách hàng, bạn bè, người yêu và bạn trăm năm của ta thắng ta trong những cuộc tranh biện nho nhỏ mà không tránh được. Người ta rầy nó, đánh nó, làm nhục nó.