Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ. Tôi sợ cảm giác yên bình lấp đi những sâu cay cần có. Biết mua quà tặng người thân khi đi du lịch về.
Không chắc tại số phận. Bây giờ thì chúng tôi sống trong một thế giới khác. Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi.
Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh. Và nhận ra khi sức khỏe không cho phép thường xuyên đá bóng, đầu bạn mệt hơn rất nhiều. Yêu say đắm là chơi.
Nếu quả vậy thì sự ra đi của bạn há chẳng phải là một giải pháp tốt cho cả hai bên khi không tài nào dung hòa được. Và các cửa sổ đều nhìn ra cánh đồng. Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.
Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Có lần bạn tự hỏi phải chăng đó là hạn chế của mọi kẻ cô đơn. Người bảo đời là một bát sơri.
Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Cháu vẫn không chịu dậy ạ. Nhưng nàng vẫn lắng nghe.
Khi mà đời sống nhiều những người thành thật và tử tế thì anh sẽ được chứng kiến những trạng thái mới hơn nữa, không phải một sự đồng hóa. Ông nâng đôi tay nàng lên và hỏi: Vòng tràng hạt này em dành cho ai đây?. Lại còn nhiều chuyện đầy gian nan khác.
Ông ta cho tôi làm thử hai bài toán. Thằng em tôi đang tuổi trưởng thành. Chúng thường là những việc vô danh và ít ai để ý thống kê.
Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ. Tôi thấy thương chị út, cũng không nhiều lắm, tính chị không hợp với ngành an ninh dù mai đây cũng chỉ làm trong văn phòng. Tôi đang viết với tư cách một thiên tài.
Là lặp lại nhàm chán, là luôn luôn sáng tạo. Nhưng bạn sẽ phán xét những lời nguyền rủa của một bộ phận trong số họ. Anh dạy em, biết, quay ngay.